Nghe vậy, Tiểu Nha sững sờ, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Con gái không còn, bọn hắn còn sống cũng không có ý gì, ta coi như làm một người tốt, giết hết bọn hắn. Chỉ là lúc giết xong mới nhớ tới quên nói cho bọn hắn con gái của bọn họ đã chết. Bọn hắn còn cảm thấy con gái của mình còn sống và đã thành tiên nhân. Thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may con gái không ở bên cạnh, trốn được một kiếp."
Nói xong, nàng còn nhìn về phía Giang Hạo rồi hỏi một câu: "Ngươi nói xem ta làm có đúng hay không?"
"Không đúng lắm." Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy ta nên làm như thế nào?" Tiểu Nha hỏi.
"Ngươi làm thế nào không liên quan gì tới ta, giết cũng đã giết rồi, bọn hắn với ta không thân cũng chẳng quen, ta chỉ là đơn thuần cảm thấy cách làm này không đúng thôi Cũng không yêu cầu ngươi thay đổi."