Hồng Vũ Diệp nhìn xem người trước mắt, bình tĩnh nói: "Vậy chấp niệm của người là cái gì?"
"Muốn gặp bọn họ một chút, nói mấy câu với bọn họ." Giang Hạo suy tư một lát, mới mở miệng:
"Có lẽ ta sẽ hỏi bọn họ liệu có từng hối hận, cũng có lẽ sẽ hỏi tại sao phải đưa ra quyết định như vậy. Bất kể như thế nào, từ sau khi ra đời, chính là bọn họ đã bồi bạn với ta, nuôi lớn ta. Năm tuổi, thời gian năm năm.
Đối với ta hiện tại mà nói thì không dài, nhưng đối với ta chỉ có năm tuổi mà nói thì chính là toàn bộ. Cho nên thời điểm đó ta sẽ có lời oán giận, mà bây giờ ta không có bất kỳ lời oán giận gì nữa. Từ khi ta sinh ra cho đến năm tuổi là tất cả đầu nguồn. Hiện nay ta từng này tuổi rồi, cần gì phải đi để ý tới thái độ của bọn họ chứ?”
“Ít nhất thì bọn họ đã từng nuôi dưỡng ta. Đây chính là sự tô điểm của thời gian đối với bọn họ. Lòng ta sớm đã không còn cảm xúc oán hận. Sở dĩ hào phóng như vậy, có lẽ không phải ta thật sự rộng lượng, mà là cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình tốt hơn rất nhiều người. Bởi vì giàu có, cho nên rộng lượng."