Dưới bóng đêm, Đào tiên sinh có chút chấn kinh, cũng hiểu rõ tại sao Đan Nguyên tiền bối lại chỉ nhắc tới bảy bảy bốn mươi chín ngày. Chín chín tám mươi mốt ngày căn bản là không dành cho tu sĩ tầm thường.
"Lúc nào mới có thể san bằng loại chênh lệch này?" Đào tiên sinh hỏi thăm.
Xích Thiên hơi suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Thời gian khó mà nói trước được, hoàn toàn dựa vào sự lĩnh ngộ đối với đạo. Nếu như tính theo cảnh giới, trước Thiên Tiên có thể san bằng. Cũng chính là ưu thế của tám mươi mốt ngày chỉ ở Chân Tiên. Cho nên đây cũng không phải là chuyện nhất định phải theo đuổi, cũng chỉ giúp pháp bảo mạnh hơn một chút mà thôi. Làm được ngoại trừ có thể sánh cùng hai vị kia ra thì cơ bản là không có ảnh hưởng gì. Dù sao mặc kệ đối phương có phải là tám mươi mốt ngày hay không, người có thể làm được đều có chỗ đặc biệt, người cùng cảnh giới cơ bản không phải là đối thủ của bọn họ. Có làm hay không ngươi cũng không cách nào địch nổi."
Đào tiên sinh gật đầu, đúng là lý lẽ này, không cần thiết phải so đầu làm gì. Lượng sức mà đi.
Thứ bọn hắn muốn không phải là tranh cao thấp nhất thời, mà là tiếp tục đi xa, càng xa càng tốt. Bây giờ có thể tự vệ và ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn là đủ rồi. Chuyện còn lại từ từ sẽ đến.