Sở Xuyên dùng thuật pháp phát động bí bảo ở mấy chỗ, giọng nói của hắn truyền ra: "Chỉ dựa vào ngươi? Cũng xứng ăn ta? Ngươi cho rằng ta chỉ có một mình? Ta có người hộ đạo. Chờ sư huynh của ta rảnh rỗi thì đó chính là ngày chết của ngươi. Ta khuyên ngươi nên mau chóng rời đi, như vậy còn có thể giữ lại một cái mạng chó."
"Ha ha ha ha! Người hộ đạo? Sư huynh của ngươi?" Giọng nói cười nhạo truyền khắp đại địa:
"Mặc dù thực lực của ta còn chưa khôi phục, nhưng mà muốn tìm được ta mà dễ sao. Ngươi cho rằng cần dạng tu sĩ như nào đây? Đó phải là một tồn tại mà ta chỉ có thể nhìn lên. Ngươi chẳng qua mới mấy chục tuổi, sư huynh của ngươi nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm tuổi. Mấy trăm tuổi cũng chỉ xứng xách giày cho ta mà thôi."
Sở Xuyên vốn chỉ muốn kích thích đối phương một chút, không nghĩ gì khác.
Hiện tại vẫn nên tiếp tục thoát đi.