"Vật nhỏ mà thôi, nếu các ngươi muốn về tông môn thì ta đi cùng với các ngươi một chuyến, thuận đường cùng đi?" Kiếm Đạo Tiên cười nói.
Hắn đứng ở ven đường, nhìn như là một tiên sinh ôn tồn lễ độ, không nhìn thấy tu vi gì.
"Đương nhiên, đây là vinh hạnh của chúng ta." Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Chỉ là điều kiện của chúng ta tương đối đơn sơ."
"Không ngại." Kiếm Đạo Tiên nhảy lên trên xe ngựa, không thèm để ý tới phương tiện đi lại phàm tục này.
Giang Hạo cũng không nói gì thêm, mà là bảo đám người tiếp tục lên đường. Lần này, Giang Hạo không còn dám giải quyết người xung quanh nữa.