Giữa tháng ba.
Giang Hạo ngồi trong sân hóng gió. Hắn không tự mình đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chính là để đối phương tức giận. Chờ đợi càng lâu thì đối phương càng không cách nào bình tĩnh, thời gian lâu dài thì mọi chuyện phía sau sẽ càng dễ làm.
Tiến về Tây Bộ không tốn bao nhiêu thời gian, Quan Trung Phi hình như đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến cầm đồ. Đương nhiên, hắn lúc hắn đến lấy cũng không lộ diện. Quan Trung Phi đến bây giờ cũng không biết ai đã cầm đồ đi.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ để lại một câu, nói hắn đã cầm đồ đi. Quan Trung Phi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Sau khi trở về, hắn liền đưa đồ đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhờ bọn hắn cầm vào. Nếu như giám định không có vấn đề Thì Man Cốt chắc là đang rất tức giận, thậm chí là muốn tìm hắn. Nhưng mà mình tạm thời không cần để ý, cứ tiếp tục chờ đợi là đủ.