“Dương Tiễn và hắn cách nhau một đại cảnh giới, tạm thời không thể so sánh, nhưng khi bọn họ bước vào tiên đạo cảnh giới, khoảng cách này sẽ không đáng kể.”
Sư đồ bọn họ đến bên ngoài sân của An Tâm, An Tâm quay đầu nhìn thấy, lập tức nở nụ cười, kéo An Hạo ra khỏi sân.
An Hạo dáng vẻ hiên ngang, đội mũ vàng kim long uy phong, mặc áo trắng bó eo, tay áo dài như mây trôi, dung mạo anh tuấn, giữa lông mày toát lên vẻ kiêu ngạo sắc bén, chỉ đứng đó thôi đã mang lại cho người khác cảm giác hào hùng ngạo nghễ thiên hạ, nhưng cũng không mất đi khí chất xuất trần của tu tiên giả.
So với hắn, Dương Tiễn trông có vẻ bình thường. Ngày thường, Dương Tiễn rất nổi bật trong số các đệ tử, nhưng khi đối mặt với An Hạo, người ta dễ dàng bỏ qua hắn.
“Sư huynh, những năm qua, sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta không phải chịu chút khổ cực nào.”