Cố An giả vờ ho khan, nghiêm nghị nói: “Lục cô nương, trước đây nắm tay cô thực sự là vô ý, cô đừng nghĩ lung tung. Còn về chuyện nam nữ, càng không thể tùy tiện quyết định, hai người phải có tình cảm mới có thể hẹn ước cả đời, chứ không phải chỉ vì chạm tay mà đã phải ở bên nhau.”
“Hơn nữa, để nói thật với cô, Phong Thần Diễn Nghĩa không phải ta viết, ta chỉ nghe một đạo nhân tên là Hứa Trọng Lâm kể lại mà thôi.”
Lục Linh Quân cười nói: “Nếu thật sự là người khác viết, thì mấy chục năm qua, sao có thể để cho ngươi, Phan An, cứ mãi mượn danh hưởng lợi?”
Cố An nghẹn lời.
Không lẽ lại nói rằng, tác giả gốc không ở thế giới này!