Cố An nhìn Sở Kinh Phong ngồi đối diện, khuôn mặt đầy vẻ tang thương, trong lòng không khỏi cảm thán.
Lần cuối cùng hai người nói chuyện, Sở Kinh Phong hứa hẹn sau này Cố An gặp bất kỳ rắc rối nào cũng có thể tìm đến Sở gia.
Thời gian thay đổi, Sở gia đã hoàn toàn suy tàn.
Sở Kinh Phong vẫn giữ nguyên thân thể cụt tay, mặc quần áo rách nát, tóc tai bù xù, trên mặt đầy râu ria, lôi thôi nhếch nhác.
“Sở huynh, người chỉ cần còn sống là còn hy vọng, cố gắng lao động thật tốt, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, cấp trên sẽ hủy bỏ hình phạt đối với ngươi.” Cố An mở miệng an ủi.