Trong lòng Sở Kinh Phong ngũ vị tạp trần, hắn không dám nhìn Cố An, cũng không biết nên nói gì.
Hắn tuy muốn mượn sức của Cố An, nhưng trong lòng cũng thật sự muốn chia sẻ cơ duyên cho Cố An, xem như là báo đáp.
Kết quả, cơ duyên mà hắn hằng tự hào lại chẳng đáng nhắc tới trong mắt Cố An...
Cố An nhìn Sở Kinh Phong, nghe được tiếng lòng của hắn, trong lòng cũng có nhiều cảm khái, hắn không vì vậy mà xem thường Sở Kinh Phong. Hắn có được ngày hôm nay, không phải vì đã nỗ lực bao nhiêu, mà chỉ là đủ may mắn mà thôi.
“Sở huynh, không bằng ở lại đạo tràng của ta một thời gian?” Cố An cười nói, giả vờ không thấy vẻ phiền muộn của Sở Kinh Phong.