Ánh mặt trời chiếu rọi lên người Cố An, U Oánh Oánh cảm thấy trên người hắn như đang khoác một lớp áo cầu vồng, toàn thân toả ra ánh hào quang rực rỡ.
Nàng lại cảm thấy những lời hắn nói là thật lòng.
Ánh mắt của Cố An rơi trên người nàng, nhướng mày hỏi: "Sao vậy? Bị khí tức chính nghĩa của ta trấn áp rồi?"
U Oánh Oánh hoàn hồn, trừng mắt nói: "Lời này ai chẳng nói được, nếu kiếm của ngươi thật sự lợi hại như vậy, sao ngươi lại chui rúc ở đây?"
"Hì hì, ngươi biết gì chứ! Mau tránh ra, đừng ảnh hưởng đến việc dưỡng sức của ta!"