Những ngày này, ngoài cảm ngộ ra hắn còn thử tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh này, trong nhận thức của hắn sóng âm phát ra sẽ phải có nguồn âm thanh, vì tần số dao động đặc biệt, sản sinh ra sóng âm khác nhau.
Nhưng Hứa Mạt không tìm thấy bất kỳ nguồn âm thanh nào, trong cảm giác của hắn, luồng sóng âm này như tồn tại tự nhiên trong hẻm núi, cũng giống như rìu trên núi đá đen, có một trường lực tự nhiên, âm thanh của hẻm núi này giống như là một trường âm thanh.
Hơn nữa, Hứa Mạt đang khớp với trường âm thanh đó, kết hợp nó vào trong sức mạnh tinh thần.
Vùng ven hẻm núi đang có không ít người nhìn Hứa Mạt, hắn đã ở trong này tu luyện một thời gian rất dài rồi, chưa có ai kiên trì được lâu như vậy.
Cho dù là Long Khoa cũng lộ ra sắc mặt kỳ quái và nhìn chằm chằm vào bóng người trong hẻm núi.