---
Rừng cây nhỏ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Vương Vân Yên như chim cút gặp phải kinh hãi, rụt cổ lại, không dám có bất kỳ hành động khinh suất nào.
Thử tưởng tượng mà xem, trong rừng cây nhỏ thưa thớt bóng người, một nữ tử yếu đuối lại bị mấy lão giả cùng thiếu niên kỳ quái nhìn chằm chằm, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
“Huyết Vân Tông các ngươi từ khi thành lập đến nay đã bao nhiêu năm rồi?” Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi, ngữ khí vô cùng ôn nhu, giống như một vị huynh trưởng hàng xóm đang quan tâm đến tiểu muội muội vậy.