Màn đêm buông xuống.
Lần đầu tiên rời nhà, Càn Khôn Tử có chút không quen, thậm chí còn hoài niệm cuộc sống tươi đẹp khi còn ở trong núi.
Lửa trại bập bùng cháy, ánh lửa bao phủ, Càn Khôn Tử ngồi hơi gần đống lửa, ấm áp thì có ấm áp nhưng ngọn lửa táp vào mặt lại khiến mặt hắn đỏ bừng, lùi lại phía sau thì có chút lạnh, thử đi thử lại nhiều lần mới tìm được vị trí thích hợp.
Hắn nhìn về phía Huyền Điên, chỉ thấy miêu yêu được đối phương nuôi dưỡng bên người đã hóa thành hình người, đứng ở phía sau đang bóp vai cho đạo trưởng, khung cảnh hài hòa tốt đẹp.
Lại nhìn về phía hòa thượng đang ngồi thiền, phật quang nhàn nhạt bao phủ thân thể, giống như Phật Đà tại thế.