Lâm Phàm ngẩng đầu đối diện với Long Khí Quốc Vận mà người khác không thể nhìn thấy.
Long khí quanh quẩn trên không trung của Hoàng Thành rất yếu ớt, thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán, chỉ có đôi mắt rồng ấy nhìn chằm chằm vào Hồ Đát Kỷ và Miêu Miêu.
“Nhìn cái gì mà nhìn, dân chúng lầm than, yêu ma hoành hành, long khí tàn phá hư hỏng thật sự cho rằng mình là thứ gì sao, cút sang một bên đi.” Lâm Phàm khẽ quát.
Dường như long khí quanh quẩn nghe hiểu, yếu ớt di chuyển thân thể, quay đầu về hướng khác.
“Đạo trưởng, người đang nói gì vậy?” Miêu Miêu tò mò hỏi.