Nhưng hắn hiểu rõ tà ma Huyền Điên là một tảng đá cứng, khó có thể gặm nổi, một khi động thủ, cho dù là hắn cũng không nắm chắc phần thắng, niềm tin duy nhất chính là thân ở sơn môn, có bảo khí, chưa chắc đã không có cơ hội chiến thắng.
Lâm Phàm nói: "Coi như ngươi thức thời, quả thật là đến diệt các ngươi, không chỉ Ngân Giang phủ bị bần đạo diệt, ngay cả Khô Thiền tông cũng đã bị diệt, giờ chỉ còn lại các ngươi."
Sơn chủ kinh hãi thất sắc, trợn mắt, nhìn chằm chằm Huyền Điên.
Đột nhiên, khí thế của hắn có chút suy sụp, mở miệng nói: "Huyền Điên đạo trưởng, cần gì phải làm tuyệt tình như vậy? Ngươi có đạo hạnh như thế, khai tông lập phái dư sức, chi bằng buông xuống thành kiến, Lưu Ly sơn ta nguyện ý trợ giúp đạo trưởng."
Ý tứ rất rõ ràng, chờ chút, có thể hòa đàm không? "Ha ha..." Lâm Phàm cười lớn, "Nực cười, thật sự nực cười, bần đạo tu hành đạo pháp đến nay, chính là vì trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo, khuông phò chính đạo, nay ngươi lại muốn hòa đàm, đây là một sự sỉ nhục đối với bần đạo, hãy nhìn vị đại sư này, đã từng một mình bảo hộ ngàn ngôi chùa, nhưng những ngôi chùa đó cuối cùng trầm luân đọa nhập tà đạo, đại sư một thân một mình đi tiêu diệt những ngôi chùa đó, ngươi cảm thấy bần đạo có thể tha cho đám yêu đạo các ngươi sao?"