Một ngày nọ, Ngân Giang phủ tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, là đệ tử sơn môn, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ phải trải qua một màn kinh khủng như vậy. Huyền Điên thân hình to lớn như núi, tay lăm lăm búa rìu, đã trở thành cơn ác mộng mà bọn hắn không cách nào thoát khỏi.
Tần Mộ Bạch trơ mắt nhìn sơn môn hỗn loạn.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này, lại chẳng biết phải nói gì.
"Đại sư huynh, cứu ta, cứu ta." Có đệ tử chạy tới, hy vọng Tần Mộ Bạch có thể cứu hắn, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, Tần Mộ Bạch khẽ thở dài, mặc cho vị sư đệ này níu lấy tay áo.
"Ta không cứu được ngươi." Tần Mộ Bạch lắc đầu nói.