“Ai vậy?”
Quý Tinh Hỏa ôm Triệu Mạn Anh trong ngực, cảm ứng điện từ quét qua, phát hiện người đứng ngoài cửa là Thạch Nhậm Trọng. Hắn có chút bực mình, bèn quấn một chiếc khăn tắm quanh eo đi mở cửa, “Thạch tổng có chuyện gì vậy?”
Thạch Nhậm Trọng nhìn thấy Quý Tinh Hỏa ở trần, trên cổ và người có những dấu hôn rõ ràng, lập tức biết được tình huống trong phòng.
Nụ cười trên mặt hắn ta lập tức cứng đờ, ngẩn người nửa giây, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Tinh Hỏa, cậu đến lúc nào vậy?”