"Quả nhiên, cô bé này không phải người đơn giản, thậm chí có lẽ không phải là sinh mệnh thuộc về thế giới này, nếu như ta có thể ăn thịt uống máu cô bé đó, nhất định sẽ tiến hóa đến một trình độ không thể tưởng tượng được! Mặc dù lần này bản tọa thất bại, nhưng vẫn chưa xong chuyện với ta đâu.” Tà Tinh thèm thuồng thầm nghĩ.
Tà Tinh đã thoát khỏi đòn đâm xuyên cổ họng của Hỏa Giáp Trùng Vương nhờ vào năng lực Không Gian của y, nhưng cổ tay, mắt cá chân của người khổng lồ máu lại đang bị kiềm giữ bởi sấm sét màu đen. Tà Tinh muốn chạy chỉ cần bỏ lại người khổng lồ máu là được.
"Tạm biệt lũ khốn khiếp, bản tọa không chơi nữa!" Tà Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tiểu Vũ trên lưng Hỏa Giáp Trùng Vương xuyên qua vết cắt trên ngực người khổng lồ máu, một đôi con ngươi đỏ máu tỏa ra quang mang nguy hiểm.
Nói xong, theo ý niệm của Tà Tinh, toàn bộ thân thể cao mười mét của người khổng lồ máu co rút lại rồi phồng lên, không chỉ có như vậy, cả dòng sông máu đều cuộn lên trời như thác nước chảy ngược, hóa thành vô số bọc máu to như quả bóng, mỗi bọc máu trong số đó lại chia ra phân tán trong không trung, và kích thước bọc máu mở rộng nhanh chóng.
"Bùm!”