Lục Dương mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm dưới đất, Vân Mộng Mộng đang lo lắng nhìn hắn.
“Ta đã ngất bao lâu rồi?” Đầu óc Lục Dương có chút hỗn loạn, chỉ nhớ rằng mình đã chiến đấu đến kiệt sức, sau đó thì mất ý thức.
“Chắc khoảng mười hơi thở.” Vân Mộng Mộng sống khá tùy tiện, từ trước đến nay không mấy nhạy cảm về thời gian.
“Lục Dương, uống viên đan dược này đi.” Trưởng lão Kiếm Lâu cũng chạy tới, vội vàng lấy ra một viên đan dược thượng hạng cho Lục Dương phục hồi.
Đan dược vừa vào miệng đã mát lạnh, nuốt xuống bụng, toàn thân như được ngâm trong nước, mát mẻ dễ chịu vô cùng.