Nghe thấy vậy, tiểu hài tử ngồi cạnh Lục Dương nở nụ cười thích thú: “Có án mạng sao? Ta đã từng phá vài vụ án khó ở quê nhà, không biết lần này có giải được không.”
Cân nhắc có lẽ không phải phong thủy của khoang thuyền này không tốt, mà là cả phi chu có vấn đề, Lục Dương quyết định tạm thời rời khỏi thuyền và bay đến Kiếm Lâu, những vé tàu còn lại coi như bỏ.
Tuy nhiên, trong lúc bay, hắn gặp phải một vài sự cố như tình cờ đụng phải bí cảnh ngàn năm mở ra một lần, bị tiểu thư thế gia không hài lòng với hôn ước kéo làm bia đỡ đạn,... Những chuyện nhỏ nhặt này khiến hành trình dự kiến nửa tháng kéo dài đến một tháng mới tới được Kiếm Lâu, vừa kịp thời gian.
Cảm nhận hơi ẩm dày đặc của Thục Châu, Lục Dương không khỏi cảm thán: “May mà ta xuất phát sớm, nếu không đã lỡ mất lễ hội Vấn Kiếm rồi.”
“...Có khả năng ngươi xuất phát muộn hơn một ngày sẽ không gặp phải những chuyện này không?” Bất Hủ Tiên Tử không nhịn được hỏi.