"Bất Hủ, cuối cùng ngươi cũng sống lại." Ứng Thiên Tiên bẩm sinh mang khí chất đế vương, giọng nói uy nghiêm, kèm theo ý vị phiêu diêu, tựa như tiên nhân bước ra từ trong truyện.
Ứng Thiên Tiên nhìn Bất Hủ Tiên Tử, muôn vàn suy nghĩ: "Lịch sử đổi thay, tuế nguyệt biến thiên, bao nhiêu vương triều hưng suy thành phế tích và cát bụi.”
"Cố nhân qua đời không thể đuổi theo, chuyện cũ thành cát không thể nặn, hiện nay có mấy người được chứng kiến tận mắt thời kỳ thịnh thế xa xưa khi anh tài cùng nổi, long xà khởi lục, lại có mấy người nhớ thời đại phân định thiên hạ, ngũ tiên trị thế?”
"Lúc đầu thông qua lưu ảnh lịch sử biết được tương lai của ngươi, ta đã liệu đến chuyện hôm nay, chờ đợi Bất Hủ ngươi trở về."
"Đạo hữu, lâu rồi không gặp, có khỏe không?"