“Các ngươi muốn làm gì?” Ba huynh đệ họ Hồ run rẩy hỏi, người như muốn khuỵu xuống.
Phó giáo chủ Kim nở một nụ cười lạnh lùng chuẩn mực: “Các ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Không... không biết.”
“Đến cả chúng ta là ai cũng không biết, các ngươi đáng chết!”
Ba huynh đệ họ Hồ vội vàng nói: “Không không không, chúng ta biết các ngươi là ai.”
“Nếu đã biết thân phận của chúng ta, vậy càng không thể để các ngươi sống sót!”
Ba huynh đệ họ Hồ nước mắt lưng tròng, trong lòng gào thét: Rốt cuộc là chúng ta nên biết hay không biết đây?
Phó giáo chủ Kim không đùa giỡn với ba huynh đệ họ Hồ nữa, nhẹ nhàng bóp chết bọn chúng.
Ba người bọn chúng cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trên đường về mà thôi.
Phi chu tiếp tục bay thêm một đoạn thời gian nữa, bỗng nhiên có vài luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy phi chu, thực lực của đối phương từ bán bộ Hóa Thần đến Hóa Thần sơ kỳ không đồng đều.
“Ba huynh đệ họ Hồ đáng lẽ phải liên lạc với chúng ta theo định kỳ, nhưng lần này lại không có động tĩnh gì. Thời điểm đó chỉ có các ngươi đi ngang qua, có phải các ngươi đã giết chết thuộc hạ của ta không?” Đại ca của ba huynh đệ họ Hồ tức giận gầm lên, muốn báo thù cho ba người bọn chúng.
Lục Dương trầm ngâm nói: “Đây chính là cái gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ sao?”
Từ lâu Lục Dương đã nghe qua những truyền thuyết tương tự như thế này, thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa, sau khi đánh bại tên ác bá thì phụ thân của ác bá xuất hiện, đánh bại phụ thân của ác bá thì ông nội của ác bá xuất hiện, đánh bại ông nội của ác bá thì cụ nội của ác bá xuất hiện, cứ thế mà tiếp tục, không có hồi kết.
Loại tinh thần “dời núi lấp biển” này khiến Lục Dương vô cùng cảm động.
Không cần nói nhiều, đại ca của ba huynh đệ họ Hồ cũng bị phó giáo chủ Kim bóp chết.
Phi chu lại tiếp tục bay thêm một đoạn thời gian nữa, lần này là những luồng khí tức còn mạnh mẽ hơn lúc nãy bao phủ lấy phi chu.
“Có phải các ngươi đã giết...”
Phó giáo chủ Kim ngắt lời: “...Các ngươi không chịu dừng lại sao?”
Với tư cách là một đại năng Hợp Thể kỳ, hắn không thể chịu đựng được sự khiêu khích lặp đi lặp lại này. Hắn quyết định làm tới cùng, trực tiếp tấn công vào sào huyệt của bọn cướp và tiêu diệt toàn bộ.
...
Khi phi chu trở về trụ sở, phó giáo chủ Kim cầm một tấm cờ khen trong tay, khuôn mặt đầy vẻ chán chường.
Tấm cờ khen này do quan phủ ban tặng, nên cũng không ai nghi ngờ phó giáo chủ Kim là người của ma giáo - dù sao thì cũng chẳng có ma giáo nào lại đi trừ hại cho dân như vậy.
Các giáo đồ khi biết chuyện này đã xì xào bàn tán và càng thêm kính phục phó giáo chủ Kim.
“Quả nhiên là phó giáo chủ, ngay cả chính đạo cũng phải ban tặng cờ khen, đúng là ăn cả hai đầu, quyền lực bao trùm thiên hạ!”
“Đúng vậy, ta nghe nói trước khi gia nhập ma giáo, phó giáo chủ Kim từng là một nhân vật lẫy lừng trong chính đạo!”
Lục Dương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hóa ra phó giáo chủ Kim cũng rất nổi tiếng trong chính đạo. Hắn vội vàng hỏi: “Thật sự có chuyện này sao? Trước đây phó giáo chủ làm gì trong chính đạo?”
“Gác đêm.”
“...”
Phải mất một lúc lâu sau, Lục Dương mới thốt lên được một câu: “Phó giáo chủ Kim khi còn ở trong chính đạo cũng có thể kiểm soát thời gian đúng không?”
Giáo đồ đang nói chuyện với Lục Dương ngạc nhiên nhìn hắn: “Đây đúng là một góc độ mà trước giờ ta chưa từng nghĩ tới!”
Giáo đồ này chạy đến chỗ phó giáo chủ Kim và nói cho hắn biết suy nghĩ của Lục Dương, khiến phó giáo chủ Kim rất vui. Hắn tìm đến Lục Dương và khen ngợi tư duy rộng mở của hắn.
“Ý tưởng hay đấy, sau này ta sẽ nói với bên ngoài rằng mình từng là một nhân vật lẫy lừng trong chính đạo và có thể kiểm soát thời gian của cả một thành!”
Khi lẫn vào ma đạo, điều quan trọng nhất là phải nói sự thật nhưng đồng thời cũng phải khiến bản thân nghe có vẻ lợi hại nhất có thể.
Mặc dù Lục Dương đã gây rối trong cuộc kiểm tra nhập giáo mà hắn thiết kế, nhưng đó chỉ là chuyện cũ. Hiện tại, phó giáo chủ Kim càng nhìn Lục Dương càng thấy thuận mắt.
Do phi chu bị trì hoãn trên đường đi, nên các thiên tài Trúc Cơ và Luyện Khí từ khắp nơi đã đến gần như đầy đủ, chỉ còn lại ba người Lục Dương là những kẻ đến sau cùng.
Lục Dương không quan tâm đến những thiên tài Luyện Khí kỳ vì bọn họ không đủ để gây ra mối đe dọa. Hắn tập trung sự chú ý vào nhóm thiên tài Trúc Cơ kỳ.
Qua lời giới thiệu của những người xung quanh, hắn biết được vài cái tên nổi tiếng nhất trong số các thiên tài Trúc Cơ kỳ.
“Hãy nhìn vị hòa thượng mặc tăng bào, râu tóc bạc phơ, tay cầm bát vàng kia. Ông ta được gọi là Tu Nhục Hòa Thượng. Nghe nói ông ta từng có cơ hội gia nhập Huyền Không Tự, một trong ngũ đại tiên môn, nhưng đã kiên quyết từ bỏ cơ hội đó và phát ra lời thề lớn lao, tự mình tìm kiếm con đường thành Phật!”
“Còn người cầm đao bên cạnh, chẳng phải đó là Đao Ma Cổ Toa trong truyền thuyết sao? Nghe nói thanh ma đao của hắn vô cùng quỷ dị, ngay khi người thợ rèn hoàn thành, nó đã lơ lửng giữa không trung và giết chết người thợ rèn. Sau đó, những chủ nhân tiếp theo của thanh đao đều bị nó phản phệ, kể cả Hóa Thần kỳ cũng không ngoại lệ, chỉ có Cổ Toa là sử dụng được cho đến tận bây giờ!”
“Người lợi hại nhất chính là Yến Phi. Mọi người đều nói hắn là thiên tài được giáo chủ đích thân bồi dưỡng, am hiểu vẽ phù lục, thậm chí từng dùng phù lục để giam giữ và đùa giỡn với vài tu sĩ Kim Đan kỳ trước khi giết chết bọn họ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!”
Không cần phải nói, cả ba người này đều ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Lục Dương truyền âm cho hai người còn lại: “Chúng ta tạm thời không nên tiếp cận bọn họ, giả vờ như không quen biết nhau. Chờ xem nội dung của cuộc kiểm tra rồi mới quyết định có nên hợp tác hay không.”
Chỉ có giáo chủ và một vài cấp cao khác biết rõ bản chất tà ác của ba người Lục Dương, nên những thiên tài Trúc Cơ kỳ này chưa từng nghe qua tên tuổi của bọn họ.
Giáo chủ xuất hiện trên không trung, khoanh tay đứng lơ lửng với vẻ mặt lạnh lùng và bắt đầu công bố quy tắc của cuộc kiểm tra.
Mọi người phát hiện trên tay mình xuất hiện một dấu ấn, ở giữa dấu ấn có viết số “một”, nhưng không ai biết nó xuất hiện từ khi nào.
“Trong cuộc kiểm tra này, các ngươi có thể thoải mái chém giết lẫn nhau. Khi giết được một người, các ngươi sẽ nhận được con số trên dấu ấn của đối phương.”
“Người có con số lớn nhất trên dấu ấn sẽ là người chiến thắng cuối cùng và nhận được phúc lành từ Bất Hủ Tiên Nhân.”
Ánh mắt của mọi người trở nên cuồng nhiệt. Ngoại trừ ba người Lục Dương là những tín đồ giả mạo, những người còn lại đều là tín đồ thực sự. Được nhận phúc lành từ Bất Hủ Tiên Nhân chính là phần thưởng tối cao của Bất Hủ giáo.
“Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ sẽ được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm sẽ có một người chiến thắng. Thời gian kiểm tra là hai ngày.”
Lục Dương thầm nghĩ, đúng là ma giáo có khác, kiểm tra mà cứ như là cuộc tàn sát, cũng không sợ giết hết người tham gia, rồi sau này lấy đâu ra người kế thừa.
Giáo chủ vung tay áo, mọi người không có cơ hội phản kháng, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu và xuất hiện trong một khu rừng rậm.
“Nơi này từng là một khu rừng thời Đại Ngu, ẩn chứa đủ loại thiên tài địa bảo. Các ngươi có thể chém giết lẫn nhau hoặc tìm kiếm cơ duyên để đột phá.”
“Hãy nhớ rằng, Bất Hủ Tiên Nhân đang dõi theo các ngươi.” Giáo chủ nhắc nhở một câu, nhưng chỉ có Lục Dương mới hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
“Cuộc kiểm tra bắt đầu.”
Sau khi công bố cuộc kiểm tra bắt đầu, giáo chủ cung kính hỏi Bất Hủ Tiên Nhân lý do vì sao lại sử dụng phương thức này để lựa chọn người bị đoạt xá? Chẳng phải lựa chọn dựa trên tư chất sẽ thuận tiện hơn sao?
Bất Hủ Tiên Nhân mỉm cười hiền lành: “Ngươi nghĩ rằng để trở thành cường giả tối cao thì cần dựa vào điều gì, đơn linh căn hay tiên thể? Những thứ này đều không quan trọng.”
“Cho dù là phế thể, chỉ cần bản tiên nguyện ý, cũng có thể đoạt xá và tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, thậm chí là tiên nhân.”
“Điều quan trọng nhất chính là độ phù hợp với bản tiên.”
“Trong cuộc kiểm tra sinh tử, tiềm năng của một người sẽ được bộc lộ rõ ràng nhất. Bản tiên cần quan sát để lựa chọn người có độ phù hợp cao nhất với bản tiên.”
Giáo chủ lại hỏi: “Người có độ phù hợp cao nhất sẽ có đặc điểm gì?”
“Là người mà bản tiên thấy thuận mắt nhất.”
“Vậy tiên nhân có thấy ta thuận mắt không?”
“Bản tiên thấy ngươi chướng mắt nhất.”
“Ta chính là tín đồ trung thành nhất của tiên nhân mà!” Giáo chủ kêu oan.