TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 191: Ngự kiếm phi hành (2)

Bên trong không gian tinh thần, hai tuyệt thế giai nhân ngồi cạnh nhau, mỗi người một vẻ, khiến người khác ngắm nhìn say đắm.

Vân Chi nâng một quyển sách, yên lặng ngồi đó, toát lên vẻ thư thái, như không màng thế sự.

Bất Hủ Tiên Tử ngồi vắt vẻo, chán nản ngáp dài, như bị thế giới này lãng quên.

“Tiểu nha đầu, đến cảnh giới của chúng ta rồi, còn cần đọc từng trang sách sao? Dùng thần thức quét qua, chẳng phải biết hết rồi ư?” Bất Hủ Tiên Tử ngáp hỏi, chẳng màng đến hình tượng của mình.

Lục Dương đứng bên chỉ biết lắc đầu, tiên tử xinh đẹp thế này, tiếc là biết nói chuyện.

Vân Chi mỉm cười lắc đầu: “Tiền bối không biết rồi, sách vở, thú vui lớn nhất chính là lật từng trang một. Ngươi mãi không biết trang tiếp theo sẽ mang đến điều bất ngờ gì. Dùng thần thức quét qua, chẳng phải mất đi thú vui lớn nhất rồi sao?”

Bất Hủ Tiên Tử nghĩ nghĩ, cũng thấy có lý: “Vậy ngươi đang đọc sách gì?”

“‘Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Đại Sư Tỷ Tốt’.”

“Tên sách cũng độc đáo nhỉ.”

“Đúng vậy, ta viết đấy.”

“…”

Lục Dương đứng bên hỏi bâng quơ, không có ý châm ngòi: “Đại sư tỷ, người không để ý tiên tử gọi người là tiểu nha đầu sao?”

Bất Hủ Tiên Tử trừng mắt nhìn Lục Dương, đây là câu hỏi mà giáo tổ nên hỏi sao?

Vân Chi khẽ gật đầu, động tác nhẹ như không: “Tiền bối nói không sai. Cho dù không tính thời đại của tiền bối cách nay ba trăm ngàn năm, chỉ xét tuổi thực của tiền bối, người gọi ta là tiểu nha đầu cũng không sai.”

Có lẽ vì kẻ ngốc thường lớn gan, Bất Hủ Tiên Tử lại cứng cỏi lên: “Này này này, lời này ta không thể coi như chưa nghe thấy, rõ ràng ta chỉ mới mười sáu tuổi!”

Lục Dương tiếp lời: “Tiên tử, người nói là chỉ số thông minh hay mức độ phát triển não bộ?”

Bất Hủ Tiên Tử nổi giận đùng đùng, la hét đòi đấu tay đôi với Lục Dương. Lục Dương không chịu yếu thế, trốn sau lưng đại sư tỷ.

“Có bản lĩnh thì ngươi ra đây!”

“Có bản lĩnh thì ngươi qua đây!”

Hai người không ai nhường ai.

Bất Hủ Tiên Tử và Lục Dương cãi nhau ầm ĩ, đại sư tỷ vẫn yên lặng đọc sách.

Đang cãi dở, Lục Dương chợt nhớ ra: “Đại sư tỷ, người không cần thần du vật ngoại, đi dò xét bố trí của trụ sở này sao?”

Lục Dương cùng hai người kia tu vi quá thấp, không dám chạy loạn ở đây, nhưng đại sư tỷ thì khác. Nàng có thể thần hồn rời khỏi cơ thể, không ai phát hiện được.

Ở hiện thực, Lục Dương cùng hai người kia đang ngoan ngoãn tu luyện, không đi đâu cả.

Bất Hủ Tiên Tử liếc mắt: “Ngươi nói nàng ấy? Nàng ấy đã thần du vật ngoại từ lâu rồi, thứ ngươi thấy bây giờ chỉ là thần hồn phân thân nàng để lại thôi.”

Nếu không phải chỉ còn là thần hồn phân thân, Bất Hủ Tiên Tử cũng không dám nói chuyện với Vân Chi như vậy.

Lục Dương: “…Thật sự là không ai phát hiện được.”

Kể cả chính hắn.

Bất Hủ Giáo cao thủ như mây, không thiếu những người tài tuyệt thế, rồng phượng trong loài người, nhưng không ai phát hiện ra một luồng thần hồn đang di chuyển trong trụ sở, lặng lẽ quan sát gì đó.

Tu vi của Vân Chi thâm sâu khó lường, có thể tự do ra vào trụ sở Bất Hủ Giáo.

Nàng phát hiện trụ sở Bất Hủ Giáo bố trí rất chu đáo, tổng cộng có hai mươi lăm lối ra. Một khi xảy ra bất trắc, giáo chúng sẽ rời đi từ hai mươi lăm lối ra này, như vậy rất khó bắt được tất cả bọn chúng.

Tuy nhiên, Vân Chi đã dò ra vị trí của hai mươi lăm lối ra, dùng thần hồn khóa chặt, chỉ cần nàng ra tay, đảm bảo không ai có thể rời đi từ lối ra, lần này sẽ là một mẻ hốt gọn.

Nàng nhìn động thiên nơi trụ sở tọa lạc có vẻ hoang vu, chắc là động thiên còn sót lại từ thời Đại Ngu, tình cờ bị Bất Hủ Giáo phát hiện.

Vân Chi tiếp tục bay vào sâu trong trụ sở, chú ý thấy nơi sâu nhất có một gian mật thất, bên ngoài mật thất có đủ loại trận pháp gia trì, đảm bảo không ai có thể lén vào mật thất.

Trừ Vân Chi.

Vân Chi tiến vào mật thất, thấy giáo chủ đang tế bái tượng điêu khắc của Bất Hủ Tiên Nhân. Từ trong tượng điêu khắc của Bất Hủ Tiên Nhân, một làn khói dày đặc từ từ bay ra, hóa thành hình dạng của một lão giả.

“Ồ?” Vân Chi nhíu mày.

Giáo chủ và Bất Hủ Tiên Nhân đều không phát hiện ra Vân Chi đã ẩn giấu khí tức đến cực hạn.

“Tiên nhân, ta có một chuyện không hiểu, mong tiên nhân giải đáp.”

“Hài tử, ngươi hỏi đi.”

“Cổ tịch nói rằng ngài khát máu hiếu sát, chúng ta vì lấy lòng ngài mà đã giết chóc không ít.”

“Những sinh linh đã chết là một trong những nguồn lực của bản tiên.”

Giáo chủ cau mày: “Để tiên nhân khôi phục đỉnh phong, chúng ta giết chóc cũng không sao, chỉ là gần đây tình hình không được tốt lắm, chính đạo điều tra ngày càng gắt gao, cuộc sống của giáo chúng đều không dễ dàng.”

“Vài ngày trước ta còn tổ chức một buổi thi hỏi đáp kiến thức hình pháp, cùng với hội thảo về quy tắc loại trừ chứng cứ bất hợp pháp, nỗ lực nâng cao trình độ văn hóa của giáo chúng và khả năng nắm vững pháp luật, giảm thiểu chứng cứ lưu lại khi phạm tội. Nếu thực sự bị bắt, học hình pháp cũng có thể tự biện hộ cho mình.”

Bất Hủ Tiên Nhân gãi cằm: “Ngươi muốn để bản tiên cũng tổ chức một buổi học luật sao?”

“Không, ta phát hiện giáo chúng có khả năng học tập kém, lại không thích học hình pháp. Để nâng cao tinh thần học tập của mọi người, đổi tạo hình cho tượng tiên nhân của ngài, đổi thành hình tượng cầm một quyển hình pháp, còn tuyên truyền ra bên ngoài rằng tiên nhân cũng là người thường xuyên học hình pháp.”

Bất Hủ Tiên Nhân: “…Ngươi còn chuyện gì khác không?”

“Có, ta muốn hỏi ngài, nguồn sức mạnh của ngài có phải là giết người không, giết thứ khác có được không? Không giấu gì ngài, nhà ta vốn mở lò mổ, mặc dù bây giờ không làm nữa, nhưng ta rất quen thuộc với quy trình cụ thể, ngài thấy đổi Bất Hủ Giáo thành Bất Hủ Lò Mổ như thế nào, rửa tay gác kiếm, giáo chúng cũng an toàn.”

“Giáo chúng của chúng ta còn có ba nhân tài giỏi làm đồ nướng, đến lúc đó mở chuỗi cửa hàng đồ nướng, kết nối với lò mổ, tạo thành chuỗi công nghiệp, một mũi tên trúng nhiều đích!”

Thấy Bất Hủ Tiên Nhân còn muốn nói gì đó, giáo chủ lại tiếp tục nói: “Ngài lo lắng vấn đề thuế sao? Ngài cứ yên tâm, ta chính là vì trốn thuế quá nhiều nên bị truy nã, bất đắc dĩ phải chuyển sang ma đạo, về thuế vụ ta rất chuyên nghiệp!”

Giáo chủ nói lời này với vẻ rất tự tin, ánh mắt đầy kiên định.

Bất Hủ Tiên Nhân: “…Không có chuyện gì ta có thể quay về rồi chứ?”

“Còn một chuyện nhỏ.”

Giáo chủ cung kính lấy ra vài tờ giấy.

“Đây là vật gì?”

“Kế hoạch diễn tập, dù sao cũng đổi trụ sở rồi, còn chưa quen thuộc lối thoát hiểm, lát nữa chúng ta chuẩn bị tiến hành một cuộc diễn tập quy mô lớn, giả thiết chính đạo tấn công, chúng ta lập tức bỏ chạy, tiên nhân có muốn tham gia không?”

Bất Hủ Tiên Nhân im lặng rất lâu, đang cân nhắc xem có nên tự mình xuống, để giáo chủ lên làm tín ngưỡng không.

“Không tham gia, bản tiên có thể tùy ý xuất hiện trong bức tượng của mình, chính đạo không bắt được ta. Còn nữa, ngươi mau chóng tổ chức thử thách, bản tiên sớm đoạt xá, là có thể sớm tu luyện, trở lại đỉnh phong.”

“Ồ.”

“Ồ? Nàng ấy trở lại rồi.” Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử đột nhiên nói, nhưng Lục Dương không cảm nhận được gì.

Trong tầm nhìn của Bất Hủ Tiên Tử, một luồng ánh sáng màu vàng từ bên ngoài bay vào đây, hợp nhất với Vân Chi ở nơi này.

Tiên tử chung quy vẫn là tiên nhân, có bản lĩnh thực sự.

Đại sư tỷ đặt tác phẩm của mình xuống, thần thái khác với lúc nãy, đôi mày liễu hơi nhíu lại, không biết đã phát hiện ra điều gì.

Nàng nhìn về phía Bất Hủ Tiên Tử, do dự nói: “Tiền bối, ngài thành giả rồi.”

“Cái gì?”