“Đến Tù Phong, xem có thể hỏi ra vị trí tổng bộ của Bất Hủ Giáo không.” Ngón tay Vân Chi khẽ ngoắc, mấy người Bất Hủ Giáo liền không thể kiểm soát được thân thể, lơ lửng trên không, đi theo sau nàng.
Vân Chi nghĩ một lát, lại gọi cả Lục Dương: “Ngươi cũng đến đây, có lẽ sẽ cần dùng đến ngươi.”
Cách lần đến Tù Phong trước đó chưa được mấy ngày, Lục Dương lại đến Tù Phong một lần nữa.
Tù Phong vẫn giống hệt như trước, trầm lặng và nặng nề.
Trong nhà giam, Lục Dương trông thấy vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ thời cổ ở trong Tam Lập Động Thiên – Huyết Ma Tôn Giả.
Hiện tại Huyết Ma Tôn Giả chỉ còn lại hồn phách, không còn vẻ ngông cuồng bất kham như lần đầu gặp mặt. Nghe thấy tiếng bước chân của sư tỷ, hắn liền co rúm lại ở góc nhà giam, run lẩy bẩy.
Đại sư tỷ cứ thế đi qua, không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Đứa trẻ tóc bạc giả vờ già dặn, nghênh đón Vân Chi và Lục Dương: “Tiểu Vân lại đến rồi, lần này đưa ai đến vậy?”
Bây giờ Lục Dương đã biết, tông chủ đời trước, cũng chính là đứa trẻ tóc bạc này, tên là Thang Thánh Nhất.
“Hai phó giáo chủ của Bất Hủ Giáo, thêm năm người cấp cao của Bất Hủ Giáo.”
“Ghê gớm thật, đều là nhân vật nặng ký, ngươi bắt được cả ổ của Bất Hủ Giáo rồi sao?” Thang Thánh Nhất hơi kinh ngạc, đồ tôn này của hắn quả thực lợi hại quá đi mất.
“Đều tự chui đầu vào lưới.”
Lúc này phó giáo chủ Lưu và phó giáo chủ Cao đã tỉnh lại, nghe Vân Chi nói như vậy thì chửi ầm lên.
“Vấn Đạo Tông hèn hạ, rõ ràng là các ngươi lừa chúng ta đến đây.”
“Các ngươi đúng là chịu chơi, dùng Độ Kiếp Kỳ Đậu Hủ Thiên Tôn làm nội gián, ẩn núp trong Bất Hủ Giáo, lừa gạt chúng ta tin tưởng!”
Rõ ràng, phó giáo chủ Lưu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phó giáo chủ Cao nhỏ giọng nhắc nhở: “Tỉnh lại đi, làm gì có Đậu Hủ Thiên Tôn nào?”
Phó giáo chủ Lưu hơi ngơ ngác: “Chẳng phải là Lục Dương sao?”
Vân Chi lặng lẽ nhìn Lục Dương, cũng muốn biết Lục Dương đã bịa ra giấc mơ gì cho phó giáo chủ Lưu.
Lục Dương ho khan một tiếng, không tiện kể giấc mơ kia ra, bèn chuyển hướng chú ý: “Mau hỏi bọn họ đi, cần đạo cụ gì, nước ớt, ghế chông hay roi da dính nước?”
Hai vị phó giáo chủ dù sao cũng lăn lộn trong ma giáo mấy trăm năm thậm chí cả nghìn năm, đều là kẻ tàn nhẫn độc ác, phương pháp tra tấn bức cung bình thường chẳng khiến bọn họ chớp mắt lấy một cái.
“Hừ, tiểu bối, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng dùng thủ đoạn này là có thể khiến chúng ta tiết lộ bí mật của giáo ta sao? Không thể nào!”
“Chính đạo ngu muội vô tri, lại ngăn cản chúng ta phục sinh Bất Hủ Tiên Nhân. Thời đại thượng cổ tái hiện, nếu không phục sinh Bất Hủ Tiên Nhân, ai sẽ bảo vệ chúng ta?!”
“Trừ yêu diệt ma, nói nghe hay lắm, lại không biết chính hành vi của các ngươi mới hủy diệt tương lai của nhân tộc!”
Hai vị phó giáo chủ nói qua nói lại, cười nhạo chính đạo ngu muội.
“Trước tiên không cần phiền phức như vậy.” Vân Chi ngăn Lục Dương lại.
Nàng mời đứa trẻ tóc bạc rời đi, sau đó nói với Lục Dương: “Tiên tử, ra đây đi, gặp gỡ tín đồ của ngươi.”
Sau lưng Lục Dương xuất hiện một tiên nữ mờ ảo như ảo ảnh, tiên nữ để chân trần, mắt sáng răng trắng, vạt váy bay bổng, tiên tư phiêu dật, khí chất xuất trần.
“Các ngươi chính là tín đồ của ta sao?”
Bất Hủ Tiên Tử lạnh lùng, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng, nhìn hai vị phó giáo chủ như nhìn sâu bọ.
Hợp Thể Kỳ ở Trung Ương Đại Lục là nhân vật lớn có sức ảnh hưởng, trong tông môn là lão tổ tông, trong vương triều là đại thần, trong giang hồ là truyền thuyết thần bí, nhưng trước mặt tiên nhân, Hợp Thể Kỳ chẳng đáng để mắt.
“Ngươi là ai!”
Hai vị phó giáo chủ quát hỏi, muốn dùng âm thanh che giấu sự hoảng sợ.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy tiên nữ này, bọn họ liền có cảm giác muốn quỳ lạy.
Bất Hủ Tiên Tử thờ ơ cười hai tiếng, nói: “Bổn tọa, Bất Hủ Tiên Tử.”
“Bất Hủ Tiên Tử?” Hai người nghe thấy Bất Hủ Tiên Tử tự xưng, trong lòng hơi hoảng hốt.
Danh xưng này sao lại giống với Bất Hủ Tiên Nhân đến vậy? Là trùng hợp sao?
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục nói: “Các ngươi bị lừa rồi, chưa từng có Bất Hủ Tiên Nhân, chỉ có bổn tọa, Bất Hủ Tiên Tử.”
“Có người sợ bổn tiên phục sinh, muốn dùng danh xưng nực cười ‘Bất Hủ Tiên Nhân’ để che giấu sự tồn tại của bổn tiên, thật vô tri, buồn cười.”
“Trên đời không thiếu kẻ ngu muội, tin lời đồn của kẻ đứng sau màn.”
“May mắn thay Vấn Đạo Tông kế thừa thiên mệnh, người có đại khí vận đã gánh vác nhân quả phục sinh bổn tiên, gọi ra tiên danh của bổn tiên, phục sinh bổn tiên.”
Trong lòng hai vị phó giáo chủ lạnh buốt, đoạn nói này tiết lộ quá nhiều thông tin.
Cái gì gọi là chưa từng có Bất Hủ Tiên Nhân, cái gì gọi là sợ Bất Hủ Tiên Tử, còn cả cái gọi là Vấn Đạo Tông kế thừa thiên mệnh và người có đại khí vận… Nghĩ kỹ mà thấy đáng sợ.
“Vậy nên, thực ra người chúng ta tín ngưỡng không phải là Bất Hủ Tiên Nhân, mà là ngài sao?” Phó giáo chủ Lưu ngẩng đầu, nhìn Bất Hủ Tiên Tử thần thánh, trong lòng thấp thỏm bất an.
“Đúng vậy. Các ngươi bị người khác lừa rồi, bổn tiên không phải kẻ khát máu hiếu sát, lấy giết chóc làm vui, điều đó thật sự là vô căn cứ, nhảm nhí.”
Bất Hủ Tiên Tử dạy dỗ: “Biết sai mà sửa, thiện không gì lớn bằng, hiện tại nếu các ngươi nói vị tu sĩ tên là Vân Chi này biết vị trí tổng bộ của Bất Hủ Giáo, mọi sai lầm đều có thể sửa chữa.”
Phó giáo chủ Cao bỗng nhiên hỏi: “Tiên tử, ngài có thể cho chúng ta biết tiên danh thật sự của ngài không?”
Bất Hủ Tiên Tử gật đầu, giọng điệu bình thản, nói ra tiên danh: “Bổn tiên tên là Hoàng Đậu Đậu.”
Sắc mặt hai vị phó giáo chủ lập tức kích động: “Ta biết ngay ngươi là kẻ lừa gạt do Vấn Đạo Tông phái đến! Đường đường là tiên tử, sao có thể có cái tên như vậy, nhìn là biết bịa ra rồi!”
“Bị ta hỏi khó rồi chứ gì, còn Hoàng Đậu Đậu, nhà ngươi làm đậu hũ à?”
Bất Hủ Tiên Tử tỏa ra khí tức đáng sợ.
Nếu có Độ Kiếp Kỳ ở đây, chắc chắn sẽ phân biệt được đây là khí tức vượt qua Độ Kiếp Kỳ, biết được thân phận của Bất Hủ Tiên Tử.
Tiếc rằng hai vị phó giáo chủ là Hợp Thể Kỳ, có mắt không thấy Thái Sơn, chỉ biết khí tức này vượt qua Hợp Thể Kỳ, nhưng không biết đây là khí tức tiên nhân độc nhất.
Vân Chi nhẹ nhàng khuyên Bất Hủ Tiên Tử đừng tức giận: “Tiên tiền bối không cần nổi giận, để ngài ra mặt chỉ là may mắn thôi, nếu bọn họ không nhận ngài, vậy chỉ có thể để ta dùng thủ đoạn, bắt bọn họ nói ra vị trí của Bất Hủ Giáo.”
Lúc này sắc mặt Bất Hủ Tiên Tử mới khá hơn một chút, trở về cơ thể Lục Dương.
Vân Chi lại nói với Lục Dương: “Thủ đoạn của ta lần này còn tàn nhẫn hơn một chút, ngươi tuổi còn nhỏ, đừng xem nữa.”
Lục Dương nghe lời khuyên của đại sư tỷ, rùng mình, ngoan ngoãn rời khỏi Tù Phong.
Trên đường trở về, Lục Dương còn tốt bụng an ủi Bất Hủ Tiên Tử đang giận dỗi, khen tên của nàng thật ra rất dễ nghe, rất đáng yêu.
“Thật sao?” Bất Hủ Tiên Tử có hơi vui vẻ, hiếm khi có người khen tên nàng dễ nghe.
“Thật thật!” Lục Dương gật đầu liên tục.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, nhớ tới một chuyện: “Nói đi cũng phải nói lại, không biết bây giờ là mấy giờ, đã sáng ngày mai chưa?”
Ngay lúc Lục Dương còn nghi hoặc, đằng xa truyền đến tiếng cười ha ha.
“Lục sư đệ hỏi một câu hỏi hay đấy, khéo thật, giờ Tý vừa qua, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi!”
Nói cách khác, hiện tại Bất Hủ Tiên Tử không còn là quyền chấp chưởng tông chủ nữa.
Mã Thiên Dương sư huynh cười gằn nói: “Lục sư đệ, ngươi sống sung sướng ba ngày dưới quyền chấp chưởng tông chủ có vui không? Nghe nói Lục sư đệ ngươi có thiên nhân chi tư, có thể khiêu chiến vượt cấp, ta muốn thỉnh giáo một chút.”
Mã Thiên Dương sư huynh xách Lục Dương lên lôi đến lôi đài như xách gà con.
Nghe nói Lục Dương ở đây, càng ngày càng nhiều sư huynh sư tỷ chạy đến bên này, khiến bắp chân Lục Dương run rẩy.
“Tiên tử, ngươi phải chịu trách nhiệm!” Trong không gian tinh thần, Lục Dương giận dữ trừng mắt nhìn Bất Hủ Tiên Tử.
Vừa rồi hắn còn an ủi Bất Hủ Tiên Tử, an ủi cái quái gì, đáng lẽ là nàng an ủi ta mới đúng!
Bất Hủ Tiên Tử chột dạ quay đầu đi.
“Đây… đây cũng là một phần của thử thách.”