TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 166: Nguyên nhân Bất Ngữ đạo nhân bị cầm tù (1)

Nhớ lại năm xưa, Bất Hủ Tiên Tử là một trong Thượng Cổ Ngũ Tiên, tiên danh vang vọng khắp vũ trụ, không ai không biết đến.

Tiên dân Thượng Cổ, yêu tộc thường dựng tế đàn, dùng trân bảo, trọng khí cùng các vật phẩm quý hiếm khác để tế bái Bất Hủ Tiên Tử, cầu xin nàng thương xót.

Thậm chí có bộ lạc coi nàng là thần bảo hộ, là vật tổ của bộ lạc, hàng năm tổ chức tế lễ lớn, Bất Hủ Tiên Tử phong quang vô hạn.

Đáng tiếc từ sau khi nàng phục sinh, biển xanh hóa nương dâu, sa sút, chỉ có một giáo đoàn thần kinh thờ phụng nàng, không biết nàng là ai, ngay cả giới tính cũng nhầm.

Ký túc trong cơ thể Lục Dương, thỉnh thoảng bị tiểu nha đầu tên Vân Chi kia dọa, bị Lục Dương châm chọc mỉa mai, quá khổ sở.

Đừng nói là tiên nhân, cho dù là Độ Kiếp kỳ, cũng không nên chịu đãi ngộ như vậy.

Hiện tại rốt cuộc đã có người mở Thiên Nhãn, nhận ra thân phận của nàng, còn nói cầu xin nàng thu loại phi chu khổng lồ này làm cống phẩm.

Nhìn bảo thạch khảm trên vách thuyền, nhìn thể tích khổng lồ này, đây mới là thái độ nên có đối với một vị tiên nhân!

Trong không gian tinh thần, Lục Dương liếc mắt nhìn Bất Hủ Tiên Tử, trong lòng nói, ta thấy ngươi làm tông chủ hai ngày này chơi rất vui, Trúc Cơ kỳ giây sát Hóa Thần kỳ, xưa nay chưa từng có loại tráng cửu này, thiên tài gì gì đó đối mặt với thành tích này cũng phải tự thấy xấu hổ, nói là sáng tạo lịch sử cũng không quá đáng.

“Đến thì đến đi, còn mang lễ vật lớn như vậy.” Bất Hủ Tiên Tử cười nói, đưa tay bảo Khâu Tiến An giao pháp bảo khống chế phi chu, cũng dùng Thượng Cổ ngữ nói.

“Ngươi làm gì?” Khâu Tiến An nhìn Lục Dương đang ngây ngô cười, có chút ngơ ngác, nghe không hiểu Bất Hủ Tiên Tử nói gì, hắn chỉ biết một câu Thượng Cổ ngữ kia.

Khâu Tiến An quan sát Lục Dương, người này là ai, tu vi không cao, nhưng từ vị trí đứng xem, lại là nhân vật trung tâm, ở vị trí tông chủ.

Quan trọng nhất là... Có chút nữ tính?

“Vừa rồi ngươi không phải nói ‘Vị tiên vĩ đại, xin hãy tiếp nhận cống phẩm khiêm nhường nhất của người hầu ngài’ sao, cống phẩm không phải là phi chu?” Bất Hủ Tiên Tử cũng có chút ngơ ngác, đây còn có thể hối hận, ngươi cái tên phó giáo chủ này còn muốn làm không?

Lần này Bất Hủ Tiên Tử dùng tiếng phổ thông nói, Khâu Tiến An nghe hiểu, khóe mắt giật giật, rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của câu Thượng Cổ ngữ kia.

Không ngờ lại gặp phải một tu sĩ tinh thông Thượng Cổ ngữ.

“Ngươi thực sự hiểu nền văn minh Thượng Cổ?” Khâu Tiến An nghi ngờ nhìn Bất Hủ Tiên Tử.

Bất Hủ Tiên Tử nghĩ nghĩ, nói thật: “Hiểu hơn ngươi.”

Khâu Tiến An bị tức cười: “Người trẻ tuổi đừng tưởng mình đọc được hai quyển sách, là cho rằng hiểu được nền văn minh Thượng Cổ, ta hỏi ngươi!”

“Ngươi có biết Thượng Cổ có ‘Thiên Đình’, Thiên Đình chia tiên nhân thành nhiều cấp bậc, ngươi có biết là những cấp bậc nào không?”

Gần đây khi Khâu Tiến An thăm dò di tích, tình cờ tìm được một bộ điển tịch Thượng Cổ, là tiên nhân tự tay viết, bên trên ghi chép chi tiết về thời kỳ hưng thịnh Thượng Cổ, trong đó trọng điểm nhắc đến “Thiên Đình”.

“Ngươi nói là Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Hồng Mông Tiên? Hay là Nhân Tiên, Địa Tiên, Tiên Vương, Tiên Tôn, Tiên Đế? Bộ thứ nhất là do Ứng Thiên Tiên biên soạn, bộ thứ hai là do Kỳ Lân Tiên biên soạn.”

“Lúc ấy ta biên soạn là tiên cấp một, tiên cấp hai, tiên cấp ba, tiên cấp bốn, tiên cấp năm.”

Bất Hủ Tiên Tử gãi đầu, lúc ấy bọn họ biên soạn mấy bộ cấp bậc tu luyện, không biết Khâu Tiến An tìm được là bộ nào.

Khâu Tiến An giận dữ nói: “Ngươi đừng có nói bậy, đây là tiên nhân viết, sao lại thành biên soạn?!”

Bất Hủ Tiên Tử không hiểu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng không quy định tiên nhân nhất định phải nói thật nha? Ồ, ta biết rồi, ngươi xem chắc chắn là bộ do Ứng Thiên Tiên biên soạn, hắn biên soạn đầy đủ nhất, đặc biệt lừa người.”

“Ta nói cho ngươi biết, lời Ứng Thiên Tiên không thể tin, đều là giả, khi hắn còn chưa thành tiên thường xuyên lừa ta, ta đánh hắn như đánh tôn tử vậy.”

Khâu Tiến An ngẩn người, cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử đang nói bậy, nhưng trong cuốn sách cổ kia viết quả thật là Ứng Thiên Tiên: “Ngươi xem qua cuốn sách đó?”

Bất Hủ Tiên Tử gật đầu: “Đương nhiên, bên trên không chỉ có Ứng Thiên Tiên, còn xuất hiện một vị tiên Hắc Cân nữa?”

Lục Dương trong lòng nói sao nghe có cảm giác nửa người bất toại, là ảo giác sao? “Nếu ngươi không tin, hãy lấy cuốn sách đó ra, ta sẽ nói cho ngươi làm sao để phân biệt thật giả.”

Khâu Tiến An bán tín bán nghi lấy ra cuốn sách cổ kia, tên sách cực kỳ khí phách, gọi là “Tù Thiên”.

Hắn chỉ vào bìa sách nói: “Ngươi xem, viết rõ ràng, ‘Tiên Ứng Thiên viết’, là Ứng Thiên Tiên viết.”

Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện giữa chữ ‘Thiên’ và ‘Tiên’ có một khoảng trống nhỏ sao?”

“Có ý gì.”

“Ngươi đọc sai rồi, cách đọc của ngươi là ‘Tiên Ứng Thiên, viết’, còn thực tế là ‘Ứng Thiên, tiên viết’, vì vậy đây là một cuốn sách của người tên là ‘Ứng Thiên’ viết, không phải Ứng Thiên Tiên.”

Đại trưởng lão cùng những người khác thấy Khâu Tiến An chịu thiệt, lén cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha, Tiến An ta đã sớm nói với ngươi, trình độ này của ngươi đừng có mang ra khoe khoang nữa.” Đại trưởng lão cùng những người khác cười tương đối hàm súc, Thượng Quan Vũ đứng sau lưng Khâu Tiến An lại cười lớn, hoàn toàn không nhìn sắc mặt của Khâu Tiến An.

Thượng Quan Vũ dùng ngữ khí xin lỗi nói với mọi người Vấn Đạo Tông: “Xin lỗi, Tiến An người này các ngươi cũng biết, chính là mặt dày, chết cũng không nhận sai, hắn không biết ý nghĩa ban đầu của Thượng Cổ ngữ, tạo thành hiểu lầm, xin lỗi xin lỗi.”

“Những lễ vật này còn xin các vị nhận cho.”

Đệ tử Ngũ Hành Tông từ trên thuyền lần lượt mang xuống một ít pháp bảo, khoáng thạch, đan dược, công pháp,... Mỗi một loại đều có thể trở thành hàng trọng điểm thậm chí là áp trục trong buổi đấu giá, giá trị không nhỏ.

Quý giá nhất phải kể đến đặc sản của Ngũ Hành Tông, khoáng thạch Ngũ Hành, khoáng thạch Ngũ Hành chia thành năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, dùng màu sắc là có thể phân biệt, mỗi một loại đều đại diện cho cực hạn của thuộc tính, là nguyên liệu mà các đại sư luyện khí mơ ước.

Ngũ trưởng lão Chu Hâm nhìn thấy khoáng thạch Ngũ Hành, giống như sói nhìn thấy con mồi trong đêm, mắt cũng phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Năm đại tiên môn thăm hỏi lẫn nhau, sẽ mang theo một ít lễ vật.

Tỷ như Nguyệt Quế Tiên Cung thường lấy cành cây nguyệt quế, tinh hoa mặt trăng làm lễ vật.

Huyền Không Tự lấy Phật bảo khai quang, Phật kinh làm lễ vật.

Trấn Ngục Tông lấy quỷ quái đã được thuần hóa làm lễ vật.

Vấn Đạo Tông tương đối đặc biệt, hoặc là nói tương đối tùy ý, nhất là khi Bất Ngữ Đạo Nhân còn tại.

Tỷ như đưa cho Nguyệt Quế Tiên Cung thuật luyện thể đỉnh cấp, sau khi luyện thành, gân cốt như sắt thép, da cứng rắn như sắt thép rót nước, bóp cũng không bóp được, có thể đẩy ngã tất cả, tức giận đến mức người của Nguyệt Quế Tiên Cung khi đó muốn đánh người.

Nữ tu luyện thành bộ dáng này là cái gì chứ?

Lại tỷ như đưa cho Huyền Không Tự phương pháp tu luyện Bế Khẩu Thiền đã thất truyền từ lâu, Bất Ngữ Đạo Nhân còn nói mình đã tu luyện rồi, hiệu quả đặc biệt tốt.

Khi đó trụ trì cười lạnh hai tiếng, trong lòng nói con nghiệt súc này nếu có thể luyện thành, còn có thể gọi là ‘Bất Ngữ’? Bất Ngữ Đạo Nhân nhiều lần biểu thị đây là bút tích thật, trụ trì Huyền Không Tự bán tín bán nghi luyện một lần.

Sau đó hắn phát hiện mình vừa nói chuyện đã là mùi tỏi, mọi người xung quanh đều cầu hắn ngậm miệng.

Giải thích của Bất Ngữ Đạo Nhân là: “Bế Khẩu Thiền không phải là người khác bảo ngươi ngậm miệng sao?”

Tức giận đến mức khi đó trụ trì hóa thân thành Bất Động Minh Vương, trấn áp Bất Ngữ Đạo Nhân con nghiệt súc này.

(Chương này hoàn)