"Tặc quân xông lên rồi!"
"Nghênh chiến!"
Đại Hạ kỵ binh tung hoành ngang dọc, phá tan trận hình mấy vạn Lương Châu bộ binh. Nay thấy Đại Hạ bộ binh đông nghịt như kiến cỏ kéo đến. Những Lương Châu bộ binh chịu thiệt dưới tay Đại Hạ kỵ binh dường như tìm được chỗ trút giận. Bọn chúng đánh không lại tặc quân kỵ binh, lẽ nào còn không trị nổi tặc quân bộ binh ư! "Xông lên!" "Hỗn chiến!" "Chỉ cần lao vào hỗn chiến, kỵ binh của bọn chúng sẽ không làm gì được ta nữa!" Đại Hạ kỵ binh liên tục xung sát, gây thương vong nặng nề cho Lương Châu bộ binh. Nhưng thân thể máu thịt của bọn chúng vốn không thể chống đỡ nổi sức xung kích của kỵ binh đối phương, trong lòng uất nghẹn vô cùng! Nay thấy Đại Hạ bộ binh xông lên, suy nghĩ của Lương Châu bộ binh rất đơn giản. Đó là xông lên, hai quân hỗn chiến làm một, đến lúc đó kỵ binh của đối phương sẽ không thể phát huy tác dụng được nữa. Chẳng lẽ bọn chúng lại xung kích cả người phe mình hay sao! "Mẹ kiếp nhà nó!" "Lũ tặc quân chó má!" Lương Châu bộ binh nén một bụng lửa giận, lăm lăm đao kiếm, gào thét lao về phía Đại Hạ bộ binh.
Nhìn những Lương Châu bộ binh mặt mày hung tợn lao đến. Thân vệ quân đoàn Đô đốc Ngụy Trường Sinh cười lạnh. Tạc dược của chúng ta có thể khiến Lương Châu kỵ binh người ngã ngựa lật, thì cũng có thể tiễn bộ binh của chúng lên trời! "Tiến công!" "Đại Hạ vạn thắng!" Ngụy Trường Sinh vung tay hô lớn.
Chỉ thấy trên chiến trường, tiếng trống trận vang trời dậy đất, vô số cờ xí cuồn cuộn tiến về phía trước. Hai vạn Đại Hạ bộ binh như hồng thủy vỡ đê, lao thẳng về phía Lương Châu quân đã bị rối loạn trận hình. Đại Hạ tướng sĩ xông lên hàng đầu, tay ai cũng nắm chặt một tạc dược bao nhỏ. Bọn họ như cảm tử quân, nét mặt đầy cương nghị. "Châm lửa!" Giữa tiếng huyên náo rung trời, có tiếng một quân quan vang lên. Đại Hạ tướng sĩ tay cầm tạc dược bao nhỏ không chút do dự dùng mồi lửa đốt dây cháy chậm. Dây cháy chậm xèo xèo bén lửa. "Chết đi!" Đại Hạ tướng sĩ dốc hết sức ném những tạc dược bao đã đốt dây cháy chậm ra xa.