Trong mắt người ngoài, ông là một Tiết Độ Sứ oai phong lẫm liệt.
Nhưng trong lòng nàng, ông vẫn luôn là người phụ thân hết mực yêu thương nàng.
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân chưa từng bạc đãi nàng điều gì.
Ông che gió chắn mưa cho nàng, không để nàng phải chịu nửa phần uất ức.
Giờ đây, người chí thân luôn hết lòng che chở cho nàng đã ra đi mãi mãi, sau này không thể gặp lại được nữa, Giang Vĩnh Tuyết cảm thấy vô cùng bi thống và đau đớn.