Đối mặt Trương Vân Xuyên quan tâm, trong lòng Tô Ngọc Ninh trào qua một dòng nước ấm, phần bất mãn tích tụ kia cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Tô Ngọc Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên, ghen tuông mở miệng.
“Không phải nghe nói Đại tướng quân sắp thành hôn sao, ta qua xem có chỗ nào giúp đỡ được không, giúp ngươi thu xếp một chút.”
“Đại tướng quân nếu cảm thấy ta vướng bận, vậy ta sáng mai liền trở về Trần Châu, tuyệt không quấy rầy chuyện tốt của Đại tướng quân.”
“Nàng đừng nói chuyện giọng điệu kỳ quái mà.”