Trương Vân Xuyên cùng Tô Ngọc Ninh sau khi dính nhau một lúc, hắn lúc này mới từ trong ổ chăn ấm áp bò dậy mặc quần áo.
Trương Vân Xuyên ngủ một giấc tới thẳng giữa trưa, cho nên trực tiếp bỏ qua bữa sáng.
Khi hắn và Tô Ngọc Ninh đến phòng ăn, Trương Vân Nhi đã ngồi ở trên vị trí.
“Ca, tẩu tử, hai người cuối cùng đã tới, ta cũng sắp chết đói rồi.”
Trương Vân Nhi nhìn Trương Vân Xuyên chậm rì rì tới, ôm bụng cố ý khoa trương hô to.