Tiếu quan trả lời: “Hầu như mỗi người đều bị thương, nhưng đều không có nguy hiểm tính mạng.”
“Chẳng qua trong lúc hỗn loạn, lương thực, lều trại, bạc còn có một chút muối ăn chúng ta mang theo đều bị đám điêu dân kia cướp đi rồi, bây giờ chúng ta cái gì cũng không còn nữa.”
Trương Võ an ủi: “Đồ mất rồi còn có thể lại cướp về, người không làm sao là tốt rồi.”
Lưu gia kinh doanh ở Trần Châu nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã đoán trước được, bọn họ muốn đóng giữ Trần Châu không dễ dàng như vậy.
Vừa rồi dọc theo đường đi cũng chưa xảy ra chuyện gì, ngược lại khiến trong lòng Trương Võ thấy không chân thực.