“Trong làng chỉ còn lại ít người già yếu, đàn bà, bọn ta vì muốn sống sót nên đành phải bỏ chạy.”
“Nhưng chỉ có mấy người bọn ta thừa lúc hỗn loạn chạy thoát được, những người khác trong làng đều bị giết cả rồi.”
“Toán chó săn của triều đình đó vẫn đang lùng sục truy sát bọn ta khắp nơi, bọn ta không dám quay về.”
“Bọn ta định trốn ở ven đường, xem có người tốt bụng nào đi qua không, để xin chút gì ăn.”
Nghe mấy người phụ nữ khóc lóc kể lại sự tình, sắc mặt Trương Vân Xuyên trở nên âm trầm.