Đổng Lương Thần như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn chằm chằm các cung thủ Phục Châu quân kia, đôi mắt đỏ rực.
“Giết!”
Đổng Lương Thần bước đi như bay, trực tiếp không nhìn những mũi tên tựa như mưa rơi kia.
Các binh sĩ Trấn Sơn doanh kia phía sau hắn không ngừng có người ngã xuống, nhưng cuồn cuộn không ngừng có người theo kịp.
Đổng Lương Thần lao vào đội ngũ cung thủ Phục Châu quân, trường đao chém ngang, mấy cung thủ không kịp né tránh bị trường đao cắt bị thương, lảo đảo lui về phía sau.