Trương Vân Xuyên lau dầu mỡ trên tay mình, sang sảng trả lời: “Tiết Độ sứ đại nhân, đồ ăn trong phủ của ngài rất ngon, so với đồ ăn trong binh doanh của chúng ta ngon hơn nhiều!”
“Tiết Độ sứ đại nhân, ngài cũng mau ăn đi.”
Trương Vân Xuyên nói với Giang Vạn Thành: “Nhiều đồ ăn như vậy, đừng lãng phí.”
“Ta thấy thịt gà này rất ngon, non mà không bã, so với tửu lâu tốt nhất của Trần Châu chúng ta làm ra còn ngon hơn.”
Giang Vạn Thành nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên vài giây, tựa như muốn từ trên nét mặt hắn nhìn ra cái gì.