Tiểu Linh Lung vừa nói ra câu nói này, khóe miệng của Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều giật một cái, xấu hổ một trận.
Vừa nãy các nàng đã thật sự coi là tiểu Linh Lung cũng có bản lĩnh đã gặp là không thể quên. Kết quả náo loạn nửa ngày thì tiểu Linh Lung đột nhiên thẳng thừng nói ra một câu bản cô nương không biết chữ.
Ngẫm lại cũng đúng, nàng ở độ tuổi này chỉ mới vừa nhận thức được con chữ, nhưng gia đình lại lọt vào biến cố mà lưu lạc bên ngoài, cho nên mới không có cơ hội học chữ. Do đó nàng không biết chữ cũng rất bình thường.
Phát giác ánh mắt mọi người có chút không thích hợp, tiểu Linh Lung cũng là sửng sốt hỏi: "Sư tỷ, các ngươi làm sao vậy?"
Triệu Uyển Nhi buồn cười đi tới, ôm nàng xuống từ phía trên lưng Độc Giác Thú, nói: "Tiểu sư muội, về sau nếu ngươi không biết thì không cần làm những việc dư thừa, cứ trực tiếp nói cho nhóm chúng ta là được rồi."