Trên xe ngựa, Lê Uyên nghiêng người, hơi lim dim mắt, kiểm đếm ba cái lư hương đầy ắp, có cảm giác thỏa mãn khi tích trữ được món đồ tốt.
Đầu tiên là Tồn Thần Tiểu Hoàn Đan mà Tiểu Háo Tử đã thử dược hiệu.
Ba viên đan dược này là đan dược tốt nhất mà hắn từng thấy từ trước tới nay, không có loại nào hơn.
Hắn từng tới dược đường ở phủ thành, dược đường đó lớn gấp mười lần Tứ Quý Dược Đường ở Cao Liễu huyện, đan dược tốt nhất ở đó chính là loại đan này.
Một viên có giá tám trăm bảy mươi lượng bạc, được đám tróc đao nhân trong ngoài phủ thành gọi là ‘Đan Vương’.