Dưới bóng cây, Thạch Hồng quỳ xuống, cúi người: “Đệ tử biết sai…”
“Nhân lực hữu hạn, dù võ công thiên hạ đệ nhất, cũng không thể chu toàn mọi việc, chuyện gì cũng phải tự thân làm.”
Nhìn sâu vào mắt Thạch Hồng, Công Dương Vũ đón lấy chiếc lá bị gió thổi rơi:
“Thiên phú và căn cốt của Lê Uyên, phóng nhãn khắp Huệ Châu cũng thuộc hàng đỉnh tiêm. Nếu có hắn tương trợ, ngươi mới có thể tĩnh tâm luyện võ, không đến mức phải bôn ba khắp nơi…”
Thổi bay chiếc lá trong tay, Công Dương Vũ kể lại chuyện cũ: