Thiên Vũ Đạo Quân nhấc một chén, khẽ nhấp một ngụm.
“Vâng!”
Lê Uyên áp chế sự xao động của pháp lực, hai tay nâng chén trà, khi đưa vào miệng chỉ cảm thấy tứ chi bách hài, thậm chí cả hồn linh đều vì thế mà run rẩy, thư giãn.
Tựa như một lão sành ăn đã đói khát ngàn năm, đột nhiên được nếm thử một miếng mỹ vị trân quý, cảm giác vui sướng thỏa mãn khó có thể diễn tả tràn ngập thân hồn, khiến hắn sững sờ tại chỗ.
May mà hắn phản ứng nhanh, còn chẳng kịp thưởng thức vị trà này thơm ngọt ra sao, đã vội cúi lạy sư tôn rồi lao về phía hai bộ đại kinh trên mộc án.