Mấy vị đệ tử nhập thất tới nơi không hề bày sạp, cũng hiếm khi mua thứ gì, sau khi hành lễ thì trò chuyện với nhau.
Lê Uyên phát hiện, giữa đệ tử bàng thính quải danh và đệ tử nhập thất, nhìn qua thì không có gì không ổn, nhưng lại mơ hồ có một ranh giới rõ ràng, không ai vượt qua.
Mà hắn…
“Nhập thất, nhập thất, chỉ khi thực sự bái kiến vị sư tôn kia, ta mới được xem là đệ tử nhập thất…”
Lê Uyên chẳng đến bắt chuyện với bên nào, chỉ trao đổi vài câu với mấy vị sư huynh tương đối quen thuộc rồi tìm một chiếc bồ đoàn ở góc khuất ngồi xuống, yên lặng chờ chân truyền giảng pháp.