……
Dưới đài cao, mọi người mang ánh mắt kẻ kinh nghi, người vui mừng, kẻ lại đố kỵ… Xa xa, trong phế tích hoàng thành không thiếu những người trong giang hồ bị thần quang hấp dẫn mà kéo tới.
Ngoài hoàng thành, trong Thần Đô thành, bá tánh kẻ hoảng loạn, người kinh hãi, kẻ lại thành kính bái lạy thần linh…
Lê Uyên khó mà hình dung được trạng thái của mình lúc này, tựa tỉnh mà chẳng phải tỉnh, tựa nhập định mà chẳng phải nhập định, hắn rõ ràng đang nội quan bản thân, nhưng lại cảm thấy tinh thần mình dường như đã thoát ly khỏi thân xác, trên thông cõi trời, dưới thấu lòng đất.
Trên dưới tế đàn, trong ngoài hoàng thành, giữa Thần Đô thành… muôn vàn cảnh tượng, trăm vẻ chúng sinh đều hiện rõ như xem đường vân trong lòng bàn tay.