Một đạo cầu vồng vắt ngang Huyền Kình Chi Lộ, ánh sáng kia chẳng hề chói mắt, Chu Huỳnh dưới gốc cây già trợn mắt há mồm, hệt như gặp quỷ.
"Ngươi..."
Thân thể Chu Huỳnh lúc ẩn lúc hiện, ngón tay run rẩy, giọng nói lắp bắp, có chút lộn xộn:
"Bát, ngươi, ngươi lại, Bát Phương Miếu đang tiếp dẫn ngươi?!"
Kinh hãi quá độ, khuôn mặt già nua của Chu Huỳnh vặn vẹo, sự chấn động trong lòng đã đến mức không thể nào hơn được nữa.