Hắn đưa mắt nhìn Hắc Oa, cười nói: "Nhân khí trên người nó còn nồng đậm hơn ngươi. Ân huynh, ngươi đã không phải người."
Đại Tế Tửu không cho là đúng, nói: "Tuyệt Vọng Pha trung tuyệt vọng khách, kẻ trốn trong Tuyệt Vọng Pha, dù vẫn là người, chung quy bất quá cũng chỉ là một đám tham sống sợ chết mà thôi. Bởi sợ hãi thương sinh biến đổi, mà khuất thân thờ người, sống tạm bợ qua ngày."
Phong Nhược Đồng cũng không để lời y nói vào trong lòng, liếc mắt nhìn Trần Thực trong quán trà, cười nói: "Thần Đô dốc toàn lực xuất động, là vì Hài tú tài? Không có Tiên Thiên Đạo Thai, Hài tú tài còn là Hài tú tài sao?"
Đại Tế Tửu thản nhiên đáp: "Hài tú tài sở dĩ là Hài tú tài, không phải bởi vì Tiên Thiên Đạo Thai, mà là do hắn đủ xuất sắc, vậy nên mới dẫn tới Thiên Ngoại Chân Thần giáng xuống đạo thai. Tiên Thiên Đạo Thai chỉ là thêu hoa trên gấm. Tuyệt Vọng Pha bỏ Hài tú tài mà giết người đoạt đạo thai, không thể nghi ngờ chính là mua hộp trả châu."
Phong Nhược Đồng lắc đầu: "Ngươi căn bản không biết Tiên Thiên Đạo Thai quan trọng đến mức nào, mới có thể nói ra những lời này."