Đạo tâm của nàng cũng có chút sụp đổ, đột nhiên mắt sáng lên, hơi thở có chút dồn dập: “Đúng rồi, chúng ta trốn về đạo cảnh của mình! Chẳng phải là về phàm gian sao? Tiên nhân này, không làm cũng được! Chúng ta về phàm gian ít ra cũng có thể giữ được tính mạng! Chúng ta thay hình đổi dạng, ẩn danh mai tích, Thiên Đình chắc chắn không tra ra chúng ta! Bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta đã chết ở đây từ lâu rồi!”
Nàng lộ vẻ điên cuồng, cười khanh khách: “Đúng rồi! Thiên Đạo Pháp Bảo đều bị hủy! Thiên Cơ Sách lại ở trên người Trần đạo hữu, Thiên Đình căn bản không biết bọn ta sống chết thế nào! Bọn ta có cơ hội sống sót!”
Hạ Hầu Phong lạnh lùng nói: “Long đạo hữu, bọn ta không thể trở về Đạo Cảnh.”
Long Uyên Linh có chút phẫn nộ: “Vì sao không thể trở về Đạo Cảnh? Đạo Cảnh của bọn ta ở phàm gian, trên Huyền Hoàng Hải, trở về rồi thì thần không biết quỷ không hay…”
“Không về được đâu, Long đạo hữu. Nơi này là Hắc Ám Hải, sẽ mang ngoại đạo trở về.” Hạ Hầu Phong đi ngang qua nàng, ảm đạm nói: “Sẽ hại chết tất cả mọi người ở cố hương.”