Lại qua mấy ngày, vết thương của mọi người dần dần lành lại, Trần Thực tâm không tạp niệm, chuyên tâm suy diễn chiêu Hồng Mông Phẩu Phân này.
Lần này bất chấp nguy cơ toàn quân bị diệt, hắn cuối cùng cũng lĩnh ngộ được một phần ảo diệu của Hồng Mông Phẩu Phân, không còn mù mờ như trước nữa. Có manh mối rồi, việc suy diễn ngược lại Hồng Mông Phẩu Phân cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
“Hồng Mông Phẩu Phân và Hỗn Nguyên Đạo Kinh vốn chung một gốc, hóa ra tu luyện Hỗn Nguyên Đạo Kinh đến trạng thái hỗn nguyên chính là Hồng Mông.”
Trần Thực chợt bừng tỉnh, những luận giải về hỗn nguyên trong Hỗn Nguyên Đạo Kinh có lẽ có thể tương ứng với Hồng Mông Phẩu Phân. “Trong đạo kinh có viết: ‘Thiên địa thuở xưa giao tranh, vạn vật hỗn loạn ngày đêm u tối. Rồng rắn đối đầu, biển cả núi cao đều sụp đổ’.”
Trần Thực chìm vào trầm tư, khẽ ngâm: “‘Vạn vật đều nhiễu loạn, hóa thành dòng chảy hỗn độn. Tới hồi cực điểm, đấu tranh lắng dịu, đại hòa hợp sinh ra hỗn nguyên. Một khí bỗng hóa hai, sừng sững phân định Càn Khôn’. Trong đó một khí bỗng hóa hai, hai là âm dương, vậy thì một là gì?”