Tiêu sư bá nhìn Trần Thực mấy năm không gặp, thấy hắn có chút phong trần, nhận ra vẻ non nớt trên người đã tiêu tan, trở nên trưởng thành và trầm ổn hơn.
Cảnh Mai, Kiều Cố, Giang Quá, Hắc Oa và những người khác cũng vội vã chạy đến, vây quanh hắn.
“Trần sư đệ, những năm qua ngươi đã đi đâu?” Cảnh Mai sư tỷ hỏi.
“Những nơi ta đi qua quá nhiều. Sau khi rời Bồng Lai Tây, ta đến Hạ quốc, nơi đó đang là mùa xuân, gió hiu hiu, thổi qua đâu vạn vật đều sinh sôi. Ta quan sát sự kỳ diệu của vạn vật sinh trưởng, cảm nhận được gió mang theo dương khí trong ánh sáng, tưới nhuần vạn vật, khiến chúng nảy mầm sinh cơ.”
Trần Thực không nhanh không chậm nói: “Sau đó ta đến Ngu quốc, nơi đó đang là mùa hạ, gió hè nóng bức, ta quan sát vạn vật đơm hoa kết trái, phóng khoáng mà nồng nhiệt, sinh mệnh trong gió thụ phấn, truyền bá, thai nghén thế hệ sau.”