Giang Quá, Kiều Cố và những người khác cũng trông thấy cảnh Trần Thực đối đầu với vết kiếm trên vách đá, nhưng cảm nhận lại chẳng giống Trần Thực.
“Năm xưa ta đi đến đây, đã mang nhiều vết thương, khó mà đi tiếp được. Tiểu sư đệ đến nay vẫn chưa hề bị thương.”
Kiều Cố tán thán: “Căn cơ của hắn quá vững chắc, sự lĩnh ngộ về Hỗn Nguyên Kiếm Kinh còn vượt xa ta.”
Cảnh Mai nói: “Năm xưa ta bị thương còn nặng hơn nhiều, gần như không thể đi tiếp, vẫn là nhờ các sư huynh sư tỷ bên ngoài cổ vũ, ta mới tiếp tục đi được.”
Đối với chuyện này, lòng nàng vô cùng cảm khái.