Hắc Oa vô cùng đồng cảm, ngẩng đầu hú lên mấy tiếng, hòa theo tiếng ca của tiên nhân trên tiên sơn.
"Đừng hú nữa!" Ngư Nhân Nhi có chút căng thẳng, ló đầu lên khỏi Huyền Hoàng Hải, trợn trừng cặp mắt cá chết nhìn về phía tiên sơn kia: "Những kẻ trên tiên sơn đó là một đám Kiếp Hôi Tiên. Đừng để bọn chúng lừa gạt."
Trần Thực hỏi: "Kiếp Hôi Tiên là gì?"
Ngư Nhân Nhi đáp: "Đám tiên nhân này vốn là một nhóm không màng thế sự, trốn tránh tranh đấu giữa thiên đình và các tiên nhân khác nên mới đến Huyền Hoàng hải này, ngày ngày vô sự, gảy đàn ca hát! Bọn chúng cũng không luyện bảo, tìm bảo, cũng chẳng tu hành nâng cao thực lực, kết quả khai kiếp ập đến, tiên nhân khắp núi đều chết sạch, không một ai sống sót!"
Trần Thực và Hắc Oa rùng mình, nhìn về phía tòa tiên sơn kia, chỉ thấy long quy chở tòa tiên sơn ấy, thong dong bơi lượn giữa biển khơi. Gió biển thổi tới, nhục thân của đám tiên nhân trên tiên sơn tựa khói lam chiều tan tác bay đi, để lộ ra từng bộ xương trắng hếu, mà vẫn cứ gảy đàn, vẫn cứ ca hát, vẫn cứ pha trà, trông thật ung dung tự tại.