Bầu trời đêm, Bạch Khổng Tước tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nói: “Chu trưởng lão, đừng vội, cứ theo quy củ mà làm, nửa tháng vẫn chưa hết.”
Chu Thao nghe xong, cảm thấy đau cả đầu.
Hắn nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được nữa. Tuy mọi việc đều không sai phạm, nhưng trở về hắn cũng không biết ăn nói ra sao với những người khác.
Vị trưởng lão nào mà chẳng có hậu nhân, có môn đồ yêu thích? Những linh dược quý hiếm kia sớm đã có chủ, thậm chí có vài lão quái còn trông chờ vào chúng để kéo dài tuổi thọ.
“Vậy thì khởi động phương án khẩn cấp, kết thúc khảo hạch lần này!” Hắn đứng trên lưng mãnh cầm, quả quyết đưa ra quyết định.