Hắn có ấn tượng với thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi này, hẳn là Triệu Cảnh Thước, năm đó khi xuất du thì xếp ở cuối, đôi khi còn chẳng có chỗ.
Tần Minh nhìn hắn, không nói gì.
Triệu Cảnh Thước nhìn thấy dung nhan trước mắt, dù biết hắn đã chẳng còn thân phận thanh quý như xưa, đã trở thành một kẻ tầm thường, nhưng thật sự tới gần rồi vẫn có chút e sợ.
“Tần ca, ngươi hẳn rõ, chỉ bằng ta sao dám nhúng vào vũng nước đục này, trong những người quen cũ, ta chỉ có thể đứng ở cuối, ta cũng là bất đắc dĩ thôi, người ta chỉ cần một ánh mắt, một ám hiệu, ta không dám không nhận!”
Không rõ Triệu Cảnh Thước là thật sự sợ hãi hay đang diễn trò, hắn đã nức nở.