Đêm xuống, Xích Hà Thành từ mông lung dần chìm vào u tối, hòa vào màn đêm tĩnh mịch.
Thái dương thạch trong phòng sắp lụi tàn, Tần Minh ngồi yên bất động, không rõ nét mặt, chỉ còn đôi mắt sáng ngời.
Hắn lần nữa nhìn về bản thân năm mười bốn tuổi, khi ấy hắn trọng tình trọng nghĩa, để tâm đến người bên cạnh, lúc sinh ly tử biệt thì không nỡ, không buông bỏ được.
Giây phút ấy, Tần Minh mười bốn tuổi khẽ run rẩy, hắn muốn nhìn phụ mẫu và đệ đệ lần cuối, bởi hắn biết, chuyến đi này lành ít dữ nhiều.
Khi hắn quay đầu, chỉ thấy bóng lưng phụ mẫu xa dần.